
Cộng Đoàn Công Giáo Thánh Vinh Sơn Liêm
Ngày 19.04.2015
1. Phải chiến đấu chống sự ác Phục sinh của Chúa Giêsu là một chiến thắng sự chết. Để chiến thắng, chúng ta phải chiến đấu chống lại sự tội và những gì gây ra tội lỗi.
a) Trước hết là chiến đấu chống lại sự mù quáng của xác thịt. Sự mù quáng của xác thịt thường rất nặng nề. Thánh Phaolô mô tả tình hình đó trong vài câu tâm sự sau đây: “Điều tôi muốn, thì tôi không làm, còn điều tôi ghét thì tôi lại làm” (Rm 7,14). Ngài cắt nghĩa: “Vẫn biết rằng Lề luật là bởi Thần Khí, nhưng tôi thì lại mang tính xác thịt, bị bán làm tôi cho ma quỷ” (Rm 7,14). Tuy vậy, khi chúng ta nhờ Đức Kitô mà chiến đấu, thì chúng ta sẽ thắng. Chiến thắng đó đem lại niềm vui. Niềm vui này có thể gọi là niềm vui phục sinh.
b) Ngoài xác thịt, chúng ta phải chiến đấu chống các thần dữ. Các thần dữ, tuy bị Chúa phạt, nhưng vẫn có nhiều khả năng làm những chuyện đáng sợ. Một trong những chuyện đáng sợ, là gây hại cho người ta bằng nhiều cách, từ thô lỗ đến tinh vi. Phúc Âm nói nhiều đến những trường hợp quỷ ám. Con người bị quỷ khống chế dã man. Thời nay quỷ ám, quỷ nhập vẫn xảy ra, nhưng một cách khá kín đáo. Cách thông thường nhất mà quỷ dùng để hại con người là cám dỗ. Phúc Âm thuật lại chuyện quỷ cám dỗ Chúa Giêsu trong sa mạc (x. Mt 4,1-11). Nó xúi Ngài làm những việc kiêu ngạo phô trương vì mục đích làm sáng danh Thiên Chúa. Chứng tỏ nó rất mưu mô. Hiện nay những cơn cám dỗ của quỷ có thể nói là rất tâm lý và văn minh. Khi chúng ta nhờ ơn Chúa mà chiến đấu với quỷ và thắng được những cám dỗ của nó, thì chúng ta sẽ nếm được niềm vui. Niềm vui ấy đáng gọi là niềm vui phục sinh. Bởi vì phục sinh ấy chính là chiến thắng sự chết vô hình và lực lượng ác thần gây ra sự chết.
c) Trong mặt trận đòi ta chiến đấu, còn có thế gian gian tà. Thế gian gian tà nói đây là những con người gian trá, những nét văn hoá giả dối, những dư luận gian ác, những lý luận gian giảo, những thói quen gian manh. Những cái xấu ấy xen vào những cái tốt, làm cho xã hội trở thành một cuộc nội chiến giữa ác và thiện. Chúng ta phải nhờ ơn Chúa để biết phân định xấu tốt, rồi phải chiến đấu dùng thiện đẩy lùi sự ác. Khi chúng ta nhờ ơn Chúa mà chiến thắng, chúng ta sẽ cảm nhận được niềm vui thiêng liêng và tự nhiên. Niềm vui đó là niềm vui phục sinh. Bởi vì chúng ta thắng được những gì là sự chết vô hình, và những gì đưa tới sự chết đó.
2/ Phải chiến đấu với chính mình Chúa Giêsu phán: “Ai muốn theo Thầy, thì phải từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo” (Mt 16,24). Từ bỏ mình, từ bỏ cái tôi là chuyện tu đức cần cho mọi người. Kinh nghiệm cho thấy: Cái tôi nếu không được chế ngự, kiểm soát và từ bỏ, thì con người sẽ dễ trở thành người đạo đức giả, ngôn sứ giả, đôi lúc cũng dám tự phong mình như một thứ lãnh đạo, nhưng lãnh đạo giả. Chiến đấu với cái tôi là chuyện không dễ.
Nếu vác thánh giá mình là chu toàn việc bổn phận mình, thì phấn đấu làm việc bổn phận mình không phải là dễ.
Nếu theo Chúa Giêsu là phục vụ Chúa và phục vụ con người trong tinh thần vâng phục Chúa Cha, thì những việc ấy đâu phải dễ. Có thể nói: Sự từ bỏ mình đòi nhiều phấn đấu. Vác thánh giá mình cũng đòi rất nhiều phấn đấu. Bước theo Chúa Giêsu cũng đòi muôn vàn phấn đấu. Phục vụ Chúa và phục vụ con người càng đòi nhiều thứ phấn đấu. Nhưng những phấn đấu ấy sẽ mang lại niềm vui phục sinh. Rồi chúng ta sẽ được Chúa dùng để tham gia vào việc phục sinh bao người khác.
Gm. Bùi Tuần
Đức Hồng Y chia vui với anh chị em hồi giáo về thời gian chay tịnh, thực thi các việc đạo đức, và đào sâu thái độ vâng phục Thiên Chúa. Đức Hồng Y xác tín rằng nhiệm vụ giáo dục được trao phó cho toàn xã hội, nhưng trước hết và một cách đặc biệt là cho các bậc cha mẹ, và cùng với họ là các gia đình, học đường và các đại học, cũng như các giới hữu trách của cuộc sống tôn giáo, văn hóa, xã hội kinh tế và thế giới truyền thông. Giáo dục trẻ em và người trẻ là giúp chúng khám phá ra và phát triển các khả năng mà Thiên Chúa Tạo Hóa đã giao cho chúng để thiết lập các tương quan trách nhiệm giữa con người với nhau, Đó là một sứ mệnh cao đẹp, nhưng cũng khó khăn. Chính vì thế cần có các người giáo dục biết sống và làm chứng cho các giá trị ấy một cách xác tín… Công lý được xác định trước hết bởi căn tính của bản vị con người trong sự toàn vẹn của nó. Thiện ích chung chỉ có thể có được trong tình liên đới và yêu thương huynh đệ. Đối với các tín hữu, công lý đích thật được sống trong tình bạn với Thiên Chúa giúp con người đào sâu các tương quan với chính mình, với tha nhân và toàn thụ tạo. Họ tuyên xưng rằng công lý bắt nguồn từ sự kiện tất cả mọi người đều đã được Thiên Chúa tạo dựng nên và được mời gọi làm thành một đại gia đình duy nhất. Một quan niệm như thế tôn trọng lý trí, rộng mở cho siêu việt và cho phép phối hợp các quyền và các bổn phận một cách hài hòa…
Trong một thế giới nhiều biến động như thế giới ngày nay, việc giáo dục người trẻ sống hòa bình là điều cấp thiết nhất. Để có thể dấn thân một cách thích hợp, phải hiểu rằng hòa bình không chỉ là vắng bóng chiến tranh, cũng không phải là thế quân bình giữa các lực lượng đối nghịch, mà là một ơn của Thiên Chúa, đồng thời là nỗ lực của con người cần không ngừng xây dựng. Đức Hồng Y Tauran cầu mong giới trẻ kitô và hồi giáo đọc sứ điệp này và luôn vun trồng chân lý và sự tự do, để là những người loan báo công lý, hòa bình và xây dựng nền văn hóa tôn trọng các quyền và phẩm giá của tất cả mọi người (RG 3-8-2012)
Linh Tiến Khải
Theo tin từ Ý truyền đi, bình máu thánh đã khô cứng cuả thánh Januarius, vị giám mục tử đạo và là thánh quan thày cuả thành Napoli, đã chảy ra thành thể lỏng trong lúc ĐTC đọc lời ban phép lành với bình máu thánh. Hiện tượng máu hoá lỏng cuả thánh Januarius vẫn thường xuyên xảy ra ba lần mỗi năm trước sự chứng kiến cuả hàng ngàn khách hành hương, một là vào ngày 19 tháng 9, tức là ngày lễ cuả thánh Januarius, một nữa vào ngày 16 tháng 12, là ngày lễ quan thầy cuả thành Napoli và lần thứ 3 vào ngày thứ Bảy trước Chuá Nhật thứ nhất tháng 5, là dịp kỷ niệm xương và máu thánh được đưa về đây. Thánh Januarius là vị giám mục cuả thành phố Napoli, đã chiụ tử đạo dưới những cuộc bách hại kinh hoàng cuả hoàng đế Diocletian diễn ra từ cuối thế kỷ thứ 3 cho tới đầu thế kỷ thứ 4.